Trăm triệu hạt mưa rơi, chẳng hạt nào rơi nhầm chỗ.
Những người ta gặp, không người nào là ngẫu nhiên.
Giữa biển người mênh mông, có lẽ ông trời đã khéo léo sắp đặt để hai đứa mình tìm thấy nhau – đúng lúc, đúng người, và tròn đủ chữ duyên.
Giữa những cơn mưa lất phất đầu đông, ngày 04 tháng 11 năm 2018, tụi mình bước vào đời nhau – cho phép bản thân mở lòng với một người, với mối tình đầu tiên...
Và rồi, tụi mình bắt đầu “yêu” – một tình yêu chẳng mong cầu vật chất, chẳng lo nghĩ xa xôi.
Bởi khi ấy, “tương lai” của tụi mình chỉ đơn giản là cùng nhau đỗ đại học.
Những dòng thư xa nhớ, những cái nắm tay vụng về… chẳng biết từ khi nào lại trở thành điều thân thuộc nhất trong tim mỗi người.
Tình yêu đến không ồn ào, không vội vã, chỉ lặng lẽ như một làn gió, nhưng lại đủ sâu để đi cùng năm tháng.
Rồi tụi mình cùng bước vào giảng đường đại học, cùng nhìn nhau trưởng thành mỗi ngày.
Sau khi tốt nghiệp, tụi mình lại được chứng kiến sự cố gắng, bản lĩnh và sự thấu hiểu nơi nhau.
Với tình yêu được vun đắp qua năm tháng, cùng sự chở che và ủng hộ của hai bên gia đình, tụi mình quyết định mở ra một cánh cửa mới – hành trình mang tên “hôn nhân.”
Gần 7 năm trôi qua, tụi mình đã cùng nhau đi qua bao niềm vui, nỗi buồn, giận hờn rồi thấu hiểu.
Và tụi mình nhận ra rằng:
Không có cuộc gặp gỡ nào là vô tình, cũng chẳng có tình yêu nào tự nhiên mà bền lâu – tất cả là vì đủ duyên, đủ thương, và đủ tin.
Và hôm nay, khi hai chữ “duyên phận” hóa thành “vợ chồng”, tụi mình chỉ muốn nói một điều giản dị mà chân thành:
Cảm ơn vì đã gặp nhau, cảm ơn vì đã ở lại, và cảm ơn vì đã cùng nhau đồng hành suốt những năm tháng tuổi trẻ.
Từ hôm nay, trên mọi hành trình của cuộc đời – dù mưa rơi hay nắng đổ –
sẽ luôn có một người cầm ô, và hai người cùng bước.
Bởi vì, hạnh phúc không nằm ở nơi ta đến, mà nằm ở người đi cùng ta suốt chặng đường.