Trời không quá nắng, gió nhẹ vừa đủ làm lòng người cũng thấy dịu. Hai đứa nhìn nhau mà cười hoài – không phải vì gì to tát, mà vì sau bao năm thương nhau, cuối cùng cũng đến được đoạn có ba, có má, có họ hàng đôi bên chứng kiến. Chúng mình đính hôn. Bàn tay đã nắm từ những ngày còn tay trắng, giờ đeo thêm chiếc nhẫn nhỏ – như đánh dấu cho một chặng đường mới. Không rình rang, không cầu kỳ, tụi mình chọn một buổi lễ vừa đủ ấm, vừa đủ gần gũi… như tình yêu của tụi mình vậy. Ko còn là “bạn gái – bạn trai” nữa, mà đã là “vợ sắp cưới – chồng sắp cưới”. Và bắt đầu là cùng nhau lo cưới, lo nhà, lo cả chuyện… ăn gì cho bữa tối mai nữa!