Ngày ấy, cả hai vẫn mải miết với công việc, sáng đi làm, chiều tối trở về ký túc xá của công ty để nghỉ ngơi sau ngày dài mệt mỏi. Cuộc sống cứ lặp lại đều đặn, bình yên nhưng chưa từng giao nhau. Dù ở chung một nơi, họ chưa một lần chạm mặt, chưa một lần biết đến sự tồn tại của nhau.
Cho đến một buổi tối, dưới khoảng sân ký túc xá, nhóm bạn tụ họp hàn huyên, tiếng cười rộn rã xua tan mệt mỏi. Trong khoảnh khắc ấy, hai ánh mắt lần đầu gặp gỡ. Anh xuất hiện với vẻ trầm lặng, ít nói, có chút lạnh lùng, còn cô chỉ mỉm cười xã giao, chưa để lại cho nhau ấn tượng gì đặc biệt.
Nhưng giữa những câu chuyện rộn ràng, có một khoảnh khắc khiến trái tim anh khẽ rung động. Anh nhận ra, ở cô có điều gì đó thật bình yên, thật thân thuộc – như tìm thấy một nửa mà bấy lâu nay anh vẫn kiếm tìm. Từ hôm ấy, những cuộc trò chuyện bắt đầu, nhẹ nhàng như gió thoảng. Và rồi, những người bạn, người em thân thiết trở thành “người đẩy thuyền”, khéo léo tạo cơ hội để hai trái tim gần nhau hơn. Từng tin nhắn, từng lần gặp gỡ, tình cảm cứ thế lớn lên, dịu dàng mà sâu sắc, như một bản nhạc êm đềm giữa nhịp sống hối hả.