Mười năm trước, tại ngã tư đèn đỏ Phùng Khắc Khoan – Nguyễn Phong Sắc, chúng mình gặp nhau lần đầu. Em đến đón anh trên chiếc xe đạp màu bạc, khoảnh khắc tưởng như bình thường ấy lại mở ra một câu chuyện tình dịu dàng và sâu lắng suốt cả chặng đường dài sau này. Từ những ánh mắt rụt rè, những cuộc trò chuyện vụng về ban đầu, chúng mình đã dần bước vào thế giới của nhau – nơi có yêu thương, sẻ chia, thấu hiểu, và cả những thử thách cùng vượt qua. Một năm, ba năm, rồi năm năm, bảy năm…… mỗi chặng đường trôi qua là thêm một lần trái tim học cách yêu thương sâu sắc hơn, nơi có giận hờn rồi tha thứ, có nước mắt rồi nụ cười, có bàn tay nắm lấy bàn tay giữa bao chông chênh cuộc đời.
Tình yêu của chúng mình không chỉ là những ngày hạnh phúc, mà còn là cả một hành trình của sự kiên nhẫn, bao dung và thủy chung. Chẳng ồn ào, chẳng rực rỡ, mà dịu dàng như ánh nắng ban mai – ấm áp, bền bỉ và đầy kiên nhẫn. Sau ngần ấy năm, khi ánh mắt vẫn tìm thấy nhau giữa muôn người, chúng mình biết rằng đã đến lúc viết tiếp câu chuyện bằng một lời hứa – không chỉ cho hôm nay, mà cho cả một đời bên nhau.